NGỌC CHIẾN yêu thương

           Thế rồi tôi nó lại vác ba lô lên đường như bao lần khác! Xe ô tô vượt qua những cung đường lõm chõm của QL 37, những cung đường ngoằn ngoèo của QL 32, những con dốc khúc khuỷu dựng đứng của đèo Khau Phạ nhưng như thế vẫn chưa hết. Xe còn phải rẽ vào con đường bê tông dân sinh qua xã Nậm Khắt chỉ vừa đủ chiếc xe Samco 34 chỗ, luồn lách qua bao nhiêu sườn dốc đến khi ko thể đi được nữa đành phải dừng lại. Để rồi chúng tôi lại phải chuyển qua 1 chiếc xe khác nhỏ hơn để có thể vượt qua những con đường đất nhỏ hẹp, lầy lội, lởm chởm những khối đá nhô ra như những ngọn giáo đá tua tủa của đội quân thiên đình đang chào đón chúng tôi. Xe lắc lư vượt qua con suối trong vắt rồi trườn qua đỉnh dốc bên kia con suối. 

           Khi xe vừa vượt qua đỉnh dốc, trước mắt chúng tôi là 1 thung lũng bao la đồng ruộng được bao quanh bởi những ngọn núi đủ hình dạng. Xa xa, trên những sườn núi là thấp thoáng những mái nhà sàn ẩn hiện trong ánh nắng chiều vàng óng thật lung linh.

           Nhưng nếu chỉ đơn giản là cảnh đẹp nơi đây thôi thì chưa đủ thu hút được cảm xúc của tôi đến thế. Sự ngỡ ngàng đến tột đỉnh khi xe chúng tôi dừng lại ở ngay khu tắm suối nước nóng lộ thiên tại Bản Lướt. Hàng chục chàng trai, cô gái, đàn ông, đàn bà, già trẻ lớn bé được chia ra thành 2 khu riêng biệt bên nam và nữ cách nhau bởi 1 bức tường ko cao quá đầu người. Ở đó họ vô tư thả rông tất tần tật mà ko cần che chắn bất cứ gì, ở đó họ vô tư cùng con cháu, bạn bè, bản làng gột tắm những mệt nhoà sau một ngày lao động vất vả, và ở đó họ vô tư thưởng thức những dòng nước ấm trời ban cho những con người thanh khiết ko một chút vướng bận. Và chính chúng tôi mới là những người e dè, ngại ngùng trước sự vô tư hồn nhiên đến bình thản lạ kỳ của con người nơi đây. Để rồi chiều Tây Bắc chầm chầm trôi qua!

         Buổi tối tại căn nhà sàn trung tâm của Bản làng, những tiếng cười nói vui đùa giòn tan của trẻ thơ xen lẫn cùng tiếng í ới của các chị gái đôi mươi bên cạnh những nụ cười thẹn thùng của các thiếu nữ đang dần mỗi lúc một đông hơn đang từ từ vây kín căn nhà này. Các em nhỏ đang tranh thủ dành những chỗ ngồi đẹp nhất, gần với sân khấu nhất để xem. Mọi người đang xem đây là một ngày hội làng, mà đúng là hội làng thật vì chưa có đoàn khách nào đông thế đến với làng lại tổ chức chương trình đông vui như thế. Sân khấu nơi đây chỉ đơn giản là một khoảng trống của căn nhà sàn sau khi những chỗ còn lại đã chật ních người ngồi. Nhạc công là một bác vui tính đang ngà ngà say với cây đàn tính mộc mạc phát ra những tiếng nhạc cũng rất mộc mạc. Còn diễn viên là những em gái, bà cô, bà chị trong làng chân chất với những động tác múa cũng rất gần gũi thân thuộc với cuộc sống nông nghiệp trồng lúa nơi đây như cầm cây lên đuổi chim ko cho ăn lúa … và nhảy cẫng lên vui sướng khi vừa diễn xong bài múa. Cứ thế, chuyện trò, rồi hết tiết mục này đến tiết mục khác trong sự mộc mạc bình dị và gần gũi.

           Dường như chẳng ai muốn kết thúc chương trình cả, cứ thế níu kéo, cứ thế quyến luyến, cứ thế ghì chặt nhau như ko muốn rời xa. Trời đã về khuya nhưng những ly rượu thân thiết, những ly rượu yêu thương cứ thế rót ra mời nhau. Tạm biệt nhau trong cảm xúc dâng trào, chúng tôi ra trước căn nhà sàn để tiễn nhau, tưởng các chị các anh sẽ ra về, nào ngờ các chị chưa về mà tiếp tục ra suối tắm còn các anh thì tiếp tục đứng trên bờ gảy đàn tính cỗ vũ (vì nhà sàn trung tâm ở ngày khu suối nóng). Điều bất ngờ hơn là các chị vô tư mời chúng tôi xuống tắm cùng (mời thật lòng đấy) nhưng trong đoàn dù rất muốn nhưng ko ai đủ can đảm cởi hết đồ xuống tắm chung giữa chốn đông người thế này. Điều chỉ có thể làm lúc này là đứng trên bờ cùng chuyện trò với nhau. 

          Đêm Ngọc Chiến trôi qua thật nhẹ nhàng, thật đẹp, thật bình yên và cũng thật huyền ảo như trong truyện cổ tích vậy!
Viết cho Đêm Ngọc Chiến 08/01/2016

                                                            Những cung đường khốc liệt

 

                                            Các bản làng Ngọc Chiến tuyệt đẹp!


                     Đoàn chụp ảnh trên di tích Đồn Mường Chiến

                                  Người dân vùng cao thật hiếu khách!

            Sân khấu chỉ nhỏ bấy nhiêu thôi, nhưng chan chứa tình cảm và sự mến khách!

             Múa dân gian dân tộc Thái (trang phục của người Thái Trắng)

                           Một nét sinh hoạt rất đặc sắc của người dân nơi đây; 

                  Và thiên nhiên ban tặng cho Ngọc Chiến nguồn nước Nóng vô giá (>70 độ C)                 

              Đoàn chúng tôi chụp ảnh lưu niệm cùng địa phương!

            Vài thông tin thêm: nơi đây nằm ở độ cao 1600m so với mặt nước biển thuộc xã Ngọc Chiến thuộc huyện Mường La, Sơn La. Người dân nơi đây đa số là người Thái trắng, ngoài sở hữu cảnh quan thiên nhiên hùng vĩ, những mái nhà lợp gỗ pơ mu cổ kính, khí hậu mát mẻ, bản sắc văn hoá độc đáo nơi đây còn còn được thiên nhiên ban tặng nguồn suối khoáng nóng vô cùng tốt cho sức khoẻ. Đến đây, chủ yếu ngủ nhà sàn giá từ 50-100 ngàn/người, ăn thì tuỳ nhưng nơi đây nổi tiếng gạo nếp rất thơm ngon và dẻo. Chỉ cần đi qua đèo Khau Phạ rẽ trái qua Nậm Khắc là tới Ngọc Chiến, xe 29 chỗ có thể chạy được đến tận nơi nhưng sẽ rất vất vả đấy. Khoảng 3 tháng nữa sẽ cho xây dựng chiếc cầu bắt qua suối sẽ thuận tiện hơn cho các đoàn du lịch đến đây. 

          Hiện tại, chúng ta có thể kết hợp tour Mù Căng Chải 3 ngày 2 đêm và đương nhiên 1 đêm sẽ cho vào ở tại Ngọc Chiến. Sau này, khi Sơn La cho xây dựng những con đường nối về huyện Mường La được thuận tiện chúng ta có thể xây dựng liên tuyến Mù Căng Chải – Ngọc Chiến – Thuỷ điện Sơn La … nói chung tiềm năng nơi đây và việc xây dựng tour du lịch liên tuyến nơi đấy vô cùng tốt, chỉ sợ một điều khi du lịch phát triển đến nơi đây thì những bản sắc văn hoá độc đáo như vừa nêu trên ko biết có còn giữ được ko? Điều đó còn phụ thuộc vào chính quyền địa phương, du khách và người dân nơi đây!!!

Phan Đức Ngọc

Chia sẻ:

Bài viết cùng danh mục:

Viết Bình luận